Mỗi Độ Tết Về, Tôi Lại Nghĩ Về Món Nợ Mà Cả Đời Mình Cũng Không Trả Nổi, Nợ Chính Người Mẹ Của Tôi
-
Người viết: Hạnh xinh đẹp
/
Tôi là một đứa con gái làm khổ mẹ ngay từ khi mới sinh ra
Mẹ đã vất vả với tôi từ khi là đứa bé đỏ hỏn đến tận bây giờ. Vừa lọt lòng tôi đã khóc, èo uột và bệnh tật đến tận 3 tuổi. Đến nỗi biệt danh để hàng xóm phân biệt tôi với những đứa trẻ khác trong xóm là Bé Khóc. Mẹ tôi vô cùng vất vả với tôi, nấu cơm cũng một tay nấu, một tay ẵm, đi vệ sinh cũng ẵm bồng trên tay. Tôi nghe kể lại là cả gia đình đã dùng đủ mọi biện pháp nhưng tôi vẫn liên tục khóc, gắt và đau bệnh.
Người ta nói tôi là điềm xấu của gia đình.
Vì từ khi sinh ra tôi đã mang lại nhiều vất vả cho mẹ và đỉnh điểm là cái ngày ba mẹ bị chìm ghe, mất hết tất cả, mọi thứ trở về con số âm. Mẹ tôi chơi vơi với 4 đứa con thơ dại, nhà không còn, tiền không có.
Sức mạnh của một người mẹ.
Để nuôi 4 đứa con trong thời điểm bế tắc ấy, mẹ tôi phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Làm tất cả những việc có thể làm, thậm chí, vượt quá sức lực của một người phụ nữ. Đến tận bây giờ, khi đã có gia đình riêng và có một đứa con, tôi vẫn thán phục và mang ơn những nỗi vất vả mà mẹ đã chịu đựng để nuôi lớn chị em tôi. Và tận đáy lòng mình, tôi muôn vàn cảm ơn mẹ vì đã đối xử với đứa trẻ được xem là điềm xấu của gia đình là tôi một cách rất công bằng, tuổi thơ tôi tuy thiếu thốn vật chất, nhưng trọn vẹn tình yêu thương, không hề có một vết xước nào trong tâm hồn.
Cái giá của những năm tháng vất vả
Mẹ của tôi bây giờ, sức khoẻ đã yếu đi nhiều, mắt mẹ không còn nhìn rõ, tay đã run và chứng đau lưng liên tục làm người phụ nữ kiên cường của tôi phải rên rỉ. Mẹ của tôi, là người duy nhất mà mỗi khi nghĩ về, tôi lại rơi nước mắt. Nước mắt của sự cảm kích, của cảm giác thấy có lỗi khi nghĩ rằng vì chị em tôi mà mẹ đã bỏ qua thanh xuân, hao tổn sức khoẻ suốt những năm tháng còn trẻ đến tận bây giờ. Phải, đến tận bây giờ mẹ tôi vẫn thường lén chị em tôi để ra biển nhặt nhạnh thêm chút gì đó phụ giúp kinh tế gia đình. Mẹ của tôi, là người phụ nữ đã quá khổ vì mong muốn con cái được học hành vẹn toàn, được sống vui như chúng bạn.
Có lẽ trong đời tôi, món nợ đền đáp mẹ là món nợ mà tôi không bao giờ trả nổi.
Món nợ tình không bao giờ trả hết
Mỗi độ tết đến, nhìn mẹ già thêm một tuổi, tôi lại sợ mẹ sẽ yếu đi. Tôi có thể chắt chiu, không mua cho mình một bộ đồ mới, nhưng không bao giờ tôi tiếc hoặc bỏ lỡ một món ăn, sản phẩm chăm sóc sức khoẻ nào tốt cho mẹ. Mỗi thứ chọn mua biếu mẹ tôi luôn tìm hiểu rất kỹ và cảm thấy hạnh phúc khi mua được nó, có lẽ, khi mẹ vất vả bán sức khoẻ để kiếm tiền nuôi nấng tôi, mẹ còn cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn thế.
Mẹ, con nợ mẹ thanh xuân, nợ mẹ tuổi trẻ, nợ mẹ sức khoẻ mà đáng ra người phụ nữ chăm chỉ và tốt bụng như mẹ phải có được. Tết này, con cầu mong mẹ của con thật nhiều sức khoẻ, mong mẹ đi lại dễ dàng hơn, không còn đau nhức nữa. Và con sẽ mạnh dạn nói lời cảm ơn ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ, con sẽ cúi xuống, xoa dịu đôi chân chai sần và nắn bóp từng ngón chân đau nhức của mẹ, ngâm rửa đôi chân cả đời đã mệt mỏi vì chúng con trong chậu nước ấm thoang thoảng hương tinh dầu.
Cảm ơn mẹ vì đã cho con được làm con của mẹ.
Trích lời tâm sự của bạn Hồng Anh gửi C’CHOI ngày 12/01/2019 (Tên người viết đã được thay đổi vì lý do cá nhân)
Viết bình luận